[Tải sách] Giấc Mơ Trên Đồi Trinh Nữ PDF

Bạn đang tìm quyển sách Giấc Mơ Trên Đồi Trinh Nữ định dạng PDF trên Google. Bạn không tìm thấy thông tin mình đang tìm kiếm. Dưới đây là thông tin mà bạn cần do sachvang.org thu thập được

Sách Giấc Mơ Trên Đồi Trinh Nữ viết về chủ đề Sách Văn Học có Năm Xuất Bản

2020

và Nhà Xuất bản

Văn Hóa – Văn Nghệ

Bạn đang xem: Giấc Mơ Trên Đồi Trinh Nữ PDF

Thông tin về sách

Năm Xuất Bản

2020

Nhà Xuất bản

Văn Hóa – Văn Nghệ

Nhà Xuất bản

Văn Hóa – Văn Nghệ

Kích Thước

13.5 x 20.5 cm

Số Trang

156

Tải sách Giấc Mơ Trên Đồi Trinh Nữ PDF mới nhất

Giấc Mơ Trên Đồi Trinh Nữ

Tải sách Giấc Mơ Trên Đồi Trinh Nữ PDF ngay tại đây

Giới thiệu sách Giấc Mơ Trên Đồi Trinh Nữ

Giấc Mơ Trên Đồi Trinh Nữ
 

Truyện  ngắn  cuối  tập  sách, Đồng  tiền  rong chơi,  là một  chuyện  về  cái  sự  rong  chơi.  Tôi  ngỡ  gặp  một  đệ tử  của  Lão,  của  Trang,  mà  đúng  thật,  cuối  truyện  cũng thấy  thấp  thoáng  lão  tiền  bối  Bùi  Giáng.  Nhân  vật  là một  lãng  tử, giống  trẻ  con  hơn  là  ông  lão,  chỉ  rong chơi  mà  không  làm  gì,  ngoài  làm từ  thiện, tức  là  để cho  đồng  tiền  rong  chơi. 

…  Đối  tượng  thường  xuyên  hưởng  nghĩa  cử  ấy  là  một người  đàn  ông  béo  tốt, mập  mạp,  áo  quần  tươm  tất hơn  anh,  khuôn  mặt  không  có  những  nếp  nhăn  dúm dó  như  anh.  Hắn  bị  tâm  thần,  nhẹ.  Đó  là  em  của  một chiến  hữu  đã  tử  trận  ngay  trước  mắt  anh  trong  cùng một  căn  hầm,  mà  anh  cho  rằng  “viên  đạn  đó  lẽ  ra  là dành  cho  tui”  –  nghĩa  sinh  tử!  Rồi  cũng  bệnh  tật,  “ung thư  phổi  giai  đoạn  1”  tưởng  “không  qua  khỏi  mùa đông”;  nhưng  chỉ  vài  hôm,  anh  lại  bảo  “qua  rồi,  bệnh tật.  Trời  chưa gọi”.

Truyện  làm  ta  vui  lây  với  nhân  vật,  kẻ  thấy  cuộc  đời nhẹ  tênh (tôi  rất  muốn  đặt  tên  này  cho  truyện).  Dù tác  giả  không  cố  ý  (giọng  văn  của  truyện  nghiêm  trang và  trân  trọng,  ưu  ái)  tôi  vẫn  thấy  cái  chất u-mua hiển hiện. Một  thân  hình  khẳng  khiu  nhanh  nhẹn  dịch chuyển,…  miệng  cứ  giãn  ra  rồi  chúm  chúm  lại,  liên tục…  chủ  nhân  của  cái  miệng  cười  chum  chúm  ấy  lại cười  lỏn  lẻn…  tay  chân  thì  cứ  lóng  ca  lóng  cóng.  Mắt chớp  lia.  Cái  miệng  móm  mém  lại  nhai  tóp  tép,  trẹo tới  trẹo  lui  mặc  dù  trong  đó  hoàn  toàn  không  hề  có thứ  gì  để  nhai…

Thật  sinh  động  (bạn  hãy  cùng  tôi  đọc  lại  đoạn  văn  này, và  chú  ý  đến  những  phụ  âm  lặp  tuôn  ra  từ  ngòi  bút  của tác  giả  như  theo  bản  năng  của  một  nhà  thơ);

…  Đem  cái  thơ  thới  mở  đầu  những  trang  văn,  tác  giả thật  có  lòng  nhân  với  người  đọc.  Thật  thế,  vì  chẳng  bao lâu,  chị  sẽ  đưa  chúng  ta  rời  bỏ  cái  thế  giới  vô  ưu  để giáp  mặt  với  đời  thực,  nơi  có  mọi  nỗi  lo  âu,  buồn  bã, khổ  đau  đến  quặn  thắt  của  kiếp người.

Trái tim người mẹ nằm ở vị trí thứ 2 của tập truyện.

Người  mẹ  Chăm  già  nua  đang  oằn  cong  người,  chắt ra  hai  giọt  nước  mắt  đặc  quánh.  Hai  sợi  gân  to  nằm hai  bên  thái  dương,  cứ  giật  giật  liên  hồi,  trông  thật khổ  ải.  Tuổi  mụ  chưa  tới  năm  mươi,  nhưng  sao  héo úa,  cằn  khô,  đen  sạm  như  bà  lão  sáu,  bảy  mươi.

Người  đàn  bà  ấy  không  khóc  nổi,  không  còn  nước mắt.  Vì  đã  khóc  nhiều  rồi.  (Trái  tim  người  mẹ)

Người  mẹ  Chăm  quay  cuồng  đau  đớn  và  thương  con,  vì sợ  nó  chết.  Đứa  con  trai,  sinh  viên,  đang  khỏe  mạnh, vui  tươi,  bỗng  đột  ngột  bị  bệnh  thận  quật  ngã.  Phải chạy  thận  nhân  tạo…  Còn  gì  đau  hơn  nỗi  lòng  cha  mẹ trước  đe  dọa  của  tử  thần  mà  không  nghĩ  ra  cách  gì  cứu được  con  mình?

Cái  nghèo  là  nguyên  nhân,  hay  tác  nhân,  của  nhiều nỗi  khổ  khác  của  con  người.  Trong Gió  bàu  Xoan cô Câm  –  người  đàn  bà  xinh  đẹp  có  tấm  lòng  nhân  hậu, giàu  đức  hy  sinh  mà  cuộc  đời  thật  quá  đỗi  buồn  thảm.

Cuối  đời:

Trên  chiếc  giường  ọp  ẹp,  dáng  cô  Câm  nằm  trông  lẻ loi  và  cô  độc  quá.  Tím  chạy  đến  day  day  thì  thấy  tay chân  cô  cứng  đờ…

Trong  truyện Những  sinh  linh  vô  tội, nhân  vật  Hồng Nhan,  rõ  là  xinh  đẹp,  (nghe  hai  chữ hồng  nhan người ta  dễ  thuận  miệng  buột  nối  thêm:  bạc  phận!)  nhưng dường  như  hứng  chịu  mọi  khổ  đau  của  đời  người  phụ nữ,  trong  một  xã  hội  mà  nữ  quyền  thiếu  vắng.  Sinh  ra từ  một  mối  quan  hệ  oan  nghiệt,  mẹ  ruột  bỏ  đi  vì  mặc cảm  tội  lỗi  không  dám  nhìn  nhận  con;  người  vợ  chính thức  của  cha  cô,  oái  oăm  lại  chính  là  chị  ruột  của  mẹ cô,  nhìn  cô  như  cái  gai  trong  mắt.  Nhan  rơi  vào  tay một  bà  mẹ  nuôi  quái  ác  biến  đời  cô  thành  địa  ngục. Thế nhưng, bà mẹ nuôi độc địa ấy là người thân duy nhất để cô đi xa nhớ về, vì đời cô còn ai nữa đâu ?

Đôi khi tôi nghĩ, sao nhà văn không viết cái gì vui vui, ngộ ngộ, để mua vui cho độc giả, mà lại dùng ngòi bút của mình phanh phui những cảnh đời quá thực, đưa những cảnh ngộ đau thương ra  làm nhói lòng người đọc, rồi để lại những nỗi buồn, những xót xa và một mối âu lo mơ hồ bần thần thấy mình bất lực chẳng làm được gì? Nhưng văn chương bày tỏ nỗi khổ đau của con người là để dạy cho chúng ta biết yêu thương, là giúp cho tâm hồn bớt trơ lì chai sạn khi gánh một phần nỗi đau của đồng loại vào trong tâm mình. Và như vậy, trước hết nhà văn phải là người có năng lực thấu cảm.

Trong Tôi  phóng  sinh  tôi,  cái  khổ  được  nhìn  từ  một góc  khác:  sự  vô  minh!  Ghen  tuông,  đó  là  tự  chuốc  cái khổ  vào  cho  mình  và  hành  hạ  người  khác…  Người  vợ trong truyện này không phải tự phóng sinh, chị không sổ lồng  bay  xa,  mà  đã  làm  được  một  kỳ  công:  phá  tan  cõi vô  minh  mù  mịt  đang  che  mờ  người  bạn  đời  của  mình, bằng  sức  mạnh  của  chính  tình  yêu  và  lòng  nhẫn nại.

Một  pha  hoàn  toàn  đối  lập  của  cảnh  đời  này,  là  câu chuyện  của  Hồng  Nhan  (trong Những  sinh  linh  vô tội).  Xinh  đẹp  hiền  ngoan  và  cuộc  đời  đầy  đau  khổ, Nhan  bị  chồng  bỏ  đi  với  người  khác.  Cô  không  ghen mà  âm  thầm  chịu  đựng,  trong  cô  chỉ  có  tình  thương yêu  mà  không  có  bản  năng  sở  hữu.  Khổ  đau  thường  có sức  tàn  phá  tâm  hồn  con  người,  nó  có  thể  khiến  người hiền  trở  nên  tàn  ác  do  lòng  thù  hận…  Nhan  không  thế: trong  cô  đã  thấm  nhuần  đức  từ  bi  của  Phật…

Trong  cuộc  vật  lộn  giữa  sống  và  chết,  khi  cái  chết  chỉ còn  trong  gang  tấc  (Ranh  giới),  chính  ý  chí  quyết  sống đã  giữ  con  người  lại  với  cuộc  sống.  Nhưng  để  tranh  đua với  số  phận,  con  người  cần  ngoan  cường  và  bền  bỉ  vượt lên  chính  mình.  Truyện Ngụp  trong  biển  cả cho  thấy một  người  đã  bị  số  phận  đánh  quỵ,  đã  vùng  lên  khỏi tâm  trạng  suy  sụp,  và  trở  lại  đầy  ngoạn  mục,  nhờ  được tiếp  sức  bởi  một  hình  tượng  văn  chương: Ngư  Ông  và Biển  cả của  Hemingway,  lúc  đầu  chỉ  đọc  cho  đỡ  buồn chán  trên  giường  bệnh,  thế  rồi  sức  mạnh  đã  quay  trở lại.  Văn  chương  đã  làm  được  điều  kỳ  diệu  chỉ  bằng  một lời  nhắn  gửi  nhẹ  nhàng:  đừng  bao  giờ  buông  xuôi,  đầu hàng.  Và  nếu  một  người  đang  ngã  lòng,  tình  cờ  đọc được  truyện  này,  biết  đâu…

Có  thể  nói  tác  giả  của  tập  truyện  là  một  ngòi  bút  lạc quan,  nhiều  truyện  đầy  buồn  khổ  rồi  cũng  kết  thúc  có hậu,  chứng  tỏ  tác  giả  có  cái  nhìn  ấm  áp  với  cuộc  đời, luôn  hy  vọng  và  tin  tưởng.  Ngay  cả  truyện  Gió  bàu Xoan,  một  truyện  buồn  nhất,  cũng  có  cái  kết  ấm  lòng.

…  Những  câu  chuyện  tình  yêu  được  kể  với  giọng  văn đằm  thắm,  đậm  đà,  da  diết, Đồi Xích  Thố  vẫn  đứng yên,  Bạch  Hổ  lộng  gió,  Ngôi  nhà nằm  nghiêng ở  bìa  rừng là  những  ưu  tư  về  thân  phận  của  tình yêu.  Tình  yêu  trên  mảnh  đất  này  thường  gặp  nhiều  thử thách,  trắc  trở,  cả  bên  trong  lẫn  bên  ngoài,  nhưng  tình yêu  có  sức  sống  của  nó,  nên  cái  kết  bao  giờ  cũng  đẹp. Có  những  sắc  thái  tình  cảm  mơ  hồ, mong  manh  được thể hiện nhẹ nhàng tinh tế rất dễ thương  (Phiến  lá trong  veo),  những  suy  niệm  tâm  linh  sâu  thắm  và  lắng đọng  (Dưới  bóng  nhân  từ).

Trong Không  ranh  giới,  những  hoài  niệm  ở  tuổi  xế chiều  của  một  con  người  mà  thân  phận  đã  đổi  dời,  đã nếm  trải  quá  nhiều  những  vui  khổ  buồn  đau  của  một thời  tao  loạn,  nhưng  tâm  hồn  vẫn  đủ  bao  dung  để  xóa đi  những  ranh  giới  giả  tạo  giữa  con người:

Nhớ lại, tất cả thời trai trẻ của bạn bè và Tám Sang, cơ thể của bàu có khi cũng vỡ toác tan hoang và loang đầy máu người. Máu đỏ của chiến chinh đã thấm vào đất, vào nước. Và thấm cả vào những chùm hoa đỏ thắm của cây bông gạo đầu bàu đang hắt bóng rừng rực trong đêm thanh.

Truyện  hay  nhất,  mang  đến  cho  ta  nhiều  hào  hứng nhất,  theo  tôi,  là Đời  Cát  Đời  Sen,  như  một  thiên  tùy bút  đẹp,  cái  đẹp  của  quê  hương,  cái  đẹp  của  những  tâm hồn  những  cuộc  đời  dung  dị  và  bền  bỉ sống. Tôi  sẽ đểcho  bạn  đọc  tự khám  phá vậy.

Cả  tập  có  15  truyện,  đề  tài  đa  dạng,  văn  phong  giàu suy  tư  và  cảm  xúc,  với  những  vấn  đề  đặt  ra  đầy  sức nặng  khiến  tôi  có  cảm  giác  nó  dày  dặn  hơn  nhiều.

Không  biết  vì  chuyện  hay  vì  văn,  mà  nhiều  truyện  đọc xong  cứ  muốn  đọc  lại.

Đã  đến  lúc  tôi  không  nên  dài  dòng  nữa  rồi,  không  nên để bạn  đọc  trì  hoãn…

Dịch giả Hiếu Tân

Trích đoạn:

Đời cát, đời sen

Ba  còn  kể: “Ngày  trước,  ông  nội  cũng  đánh  cá trên bàu.  Nghe  nói,  có một  con  cá sấu  cứ thường  nổi  lập lờ trên mặt nước như khúc củi mục. Mấy tay cự phách –  bạn  thanh  niên  của  ông  nội  đã từng  cùng  nhau câu  cá sấu  trên  bàu.  Một  cái  giàn  câu  móc  gần  một trăm  cái  gọi  là săn  kiều  hay  săn  giàn.  Cả trăm  cái móc  đều  to  và sắc  nhọn.  Một  con  chó thui  chín  thơm phưng  phức  được  cột  chặt  vào  giữa  giàn  câu.  Bè gỗ kết  giàn  câu  có con  mồi  được  đẩy  ra  giữa  bàu  nước mênh  mông.  Xung  quanh  mép  bàu  nhà cửa  thưa  thớt lắm,  có nơi  bàu  giáp  với  rừng  thông,  có nơi  giáp  với đồi  cát  trắng  dựng  đứng,  có nơi  giáp  với  những  vạt cỏ lau,  có nơi  lại  giáp  với  man  man  lá sen  xanh  um; sen  hồng,  sen  trắng  lúp  xúp  nụ và hoa,  với  những  củ, rễ  sen  chằng  chịt  cùng  rong  rêu  bên  dưới  mặt  nước… Ban  ngày  mông  quạnh  là cát,  là trời,  là mây,  là nước. Ban  đêm  là những ánh  lửa  ma  trơi  lập  lòe.  Bẫy  giàn câu  gắn  mồi  thơm  hấp  dẫn,  thường  được  nhử  lúc  gần trưa,  dụ cá sấu  lừ đừ nổi  lên  tìm  thức  ăn”.

Ba  nói:  “Con  sấu  hung  dữ của  bàu  Trắng  ngày  đó bị mắc  lừa  con  người,  ăn  phập  vào  đám  lưỡi  câu. Những  tay  cự phách  đã phóng  lao,  giăng  dây  bắt  nósau  một  ngày  quần  nát  cả một  vùng  lau  cỏ,  sen  súng quanh  hồ”.

Cái  đẹp  và cái ác  tồn  tại  bên  nhau.  Nhưng  cái  đẹp  đãgiải  trừ được  tai  họa.  Bóng  cô  gái  giặt áo  ven  bàu  bị cásấu  ăn  thịt  đã được  siêu  thoát,  nên  đêm  đêm  không  còn nghe  tiếng  khóc  tỉ tê,  sầu  thảm  nữa.  Dân  làng  không còn  phải  run  mất  mật  khi  có việc  phải  đi  ngang  bàu  lúc chạng  vạng.  Đó là câu  chuyện  của  ngày  xa  xưa,  không biết  đúng  hay  chỉ là lời  đồn thổi.

Sen  thành  vợ,  thành  mẹ,  rồi  thành  bà.  Vòng  đời  luân chuyển.  Ở  vùng  cát  bỏng  này,  cô  Sen  thiếu  nữ cũng thường  theo  dấu  những  con  dông  vằn  vện  sọc  xám, hồng,  xanh  lam,  đen,  trắng…  chạy  long  nhong  trên  cát, trốn  vào  những  cái  hang  sâu  trên  cát  để bắt  chúng.

Tác giả: Nguyễn Thị Liên Tâm

Bút danh: Ngô Thị Tam Liên, Ngô Thị Bạch Hạc

Ngày sinh: 24.06 tại Phan Thiết.

Tiến sĩ Ngữ văn

Nguyên PHT trường Cao đẳng CĐ Bình Thuận.

UV BCH Hội VHNT Bình Thuận 3 khóa

Hiện là Phó Chủ nhiệm CLB Trí thức tỉnh Bình Thuận

 

Các bạn có thể tham khảo :

​Ngọn Đèn Không Tắt – Nguyễn Ngọc Tư

Hẹn Nhau Phía Sau Tan Vỡ

Thế Giới Rộng Lớn Lòng Người Chật Hẹp

Nhà sách Newshop hân hanh mời bạn đọc!

Mua sách Giấc Mơ Trên Đồi Trinh Nữ ở đâu

Theo sachvang.org cập nhật ngày 29/08/2024, sách Giấc Mơ Trên Đồi Trinh Nữ được bán với giá 84.150đ. Bạn có thể mua tại đây để ủng hộ tác giả.

Tìm kiếm liên quan

Download Giấc Mơ Trên Đồi Trinh Nữ PDF

Giấc Mơ Trên Đồi Trinh Nữ MOBI

Giấc Mơ Trên Đồi Trinh Nữ Sách Văn Học PDF

Giấc Mơ Trên Đồi Trinh Nữ EPUB

Giấc Mơ Trên Đồi Trinh Nữ full

Giấc Mơ Trên Đồi Trinh Nữ đọc online

[su_spoiler title=”Tìm hiểu thêm” open=”no” style=”default” icon=”plus” anchor=”” anchor_in_url=”no” class=””]

Giấc Mơ Trên Đồi Trinh Nữ

Sách Văn Học

Công ty phát hành

Nhà Xuất Bản Văn Hóa – Văn Nghệ

Tác Giả

Nguyễn Thị Liên Tâm

Năm Xuất Bản

2020

Nhà Xuất bản

Văn Hóa – Văn Nghệ

Kích Thước

13.5 x 20.5 cm

Số Trang

156

Nguyễn Thị Liên Tâm

Giấc Mơ Trên Đồi Trinh Nữ

 

Truyện  ngắn  cuối  tập  sách, Đồng  tiền  rong chơi,  là một  chuyện  về  cái  sự  rong  chơi.  Tôi  ngỡ  gặp  một  đệ tử  của  Lão,  của  Trang,  mà  đúng  thật,  cuối  truyện  cũng thấy  thấp  thoáng  lão  tiền  bối  Bùi  Giáng.  Nhân  vật  là một  lãng  tử, giống  trẻ  con  hơn  là  ông  lão,  chỉ  rong chơi  mà  không  làm  gì,  ngoài  làm từ  thiện, tức  là  để cho  đồng  tiền  rong  chơi. 

…  Đối  tượng  thường  xuyên  hưởng  nghĩa  cử  ấy  là  một người  đàn  ông  béo  tốt, mập  mạp,  áo  quần  tươm  tất hơn  anh,  khuôn  mặt  không  có  những  nếp  nhăn  dúm dó  như  anh.  Hắn  bị  tâm  thần,  nhẹ.  Đó  là  em  của  một chiến  hữu  đã  tử  trận  ngay  trước  mắt  anh  trong  cùng một  căn  hầm,  mà  anh  cho  rằng  “viên  đạn  đó  lẽ  ra  là dành  cho  tui”  –  nghĩa  sinh  tử!  Rồi  cũng  bệnh  tật,  “ung thư  phổi  giai  đoạn  1”  tưởng  “không  qua  khỏi  mùa đông”;  nhưng  chỉ  vài  hôm,  anh  lại  bảo  “qua  rồi,  bệnh tật.  Trời  chưa gọi”.

Truyện  làm  ta  vui  lây  với  nhân  vật,  kẻ  thấy  cuộc  đời nhẹ  tênh (tôi  rất  muốn  đặt  tên  này  cho  truyện).  Dù tác  giả  không  cố  ý  (giọng  văn  của  truyện  nghiêm  trang và  trân  trọng,  ưu  ái)  tôi  vẫn  thấy  cái  chất u-mua hiển hiện. Một  thân  hình  khẳng  khiu  nhanh  nhẹn  dịch chuyển,…  miệng  cứ  giãn  ra  rồi  chúm  chúm  lại,  liên tục…  chủ  nhân  của  cái  miệng  cười  chum  chúm  ấy  lại cười  lỏn  lẻn…  tay  chân  thì  cứ  lóng  ca  lóng  cóng.  Mắt chớp  lia.  Cái  miệng  móm  mém  lại  nhai  tóp  tép,  trẹo tới  trẹo  lui  mặc  dù  trong  đó  hoàn  toàn  không  hề  có thứ  gì  để  nhai…

Thật  sinh  động  (bạn  hãy  cùng  tôi  đọc  lại  đoạn  văn  này, và  chú  ý  đến  những  phụ  âm  lặp  tuôn  ra  từ  ngòi  bút  của tác  giả  như  theo  bản  năng  của  một  nhà  thơ);

…  Đem  cái  thơ  thới  mở  đầu  những  trang  văn,  tác  giả thật  có  lòng  nhân  với  người  đọc.  Thật  thế,  vì  chẳng  bao lâu,  chị  sẽ  đưa  chúng  ta  rời  bỏ  cái  thế  giới  vô  ưu  để giáp  mặt  với  đời  thực,  nơi  có  mọi  nỗi  lo  âu,  buồn  bã, khổ  đau  đến  quặn  thắt  của  kiếp người.

Trái tim người mẹ nằm ở vị trí thứ 2 của tập truyện.

Người  mẹ  Chăm  già  nua  đang  oằn  cong  người,  chắt ra  hai  giọt  nước  mắt  đặc  quánh.  Hai  sợi  gân  to  nằm hai  bên  thái  dương,  cứ  giật  giật  liên  hồi,  trông  thật khổ  ải.  Tuổi  mụ  chưa  tới  năm  mươi,  nhưng  sao  héo úa,  cằn  khô,  đen  sạm  như  bà  lão  sáu,  bảy  mươi.

Người  đàn  bà  ấy  không  khóc  nổi,  không  còn  nước mắt.  Vì  đã  khóc  nhiều  rồi.  (Trái  tim  người  mẹ)

Người  mẹ  Chăm  quay  cuồng  đau  đớn  và  thương  con,  vì sợ  nó  chết.  Đứa  con  trai,  sinh  viên,  đang  khỏe  mạnh, vui  tươi,  bỗng  đột  ngột  bị  bệnh  thận  quật  ngã.  Phải chạy  thận  nhân  tạo…  Còn  gì  đau  hơn  nỗi  lòng  cha  mẹ trước  đe  dọa  của  tử  thần  mà  không  nghĩ  ra  cách  gì  cứu được  con  mình?

Cái  nghèo  là  nguyên  nhân,  hay  tác  nhân,  của  nhiều nỗi  khổ  khác  của  con  người.  Trong Gió  bàu  Xoan cô Câm  –  người  đàn  bà  xinh  đẹp  có  tấm  lòng  nhân  hậu, giàu  đức  hy  sinh  mà  cuộc  đời  thật  quá  đỗi  buồn  thảm.

Cuối  đời:

Trên  chiếc  giường  ọp  ẹp,  dáng  cô  Câm  nằm  trông  lẻ loi  và  cô  độc  quá.  Tím  chạy  đến  day  day  thì  thấy  tay chân  cô  cứng  đờ…

Trong  truyện Những  sinh  linh  vô  tội, nhân  vật  Hồng Nhan,  rõ  là  xinh  đẹp,  (nghe  hai  chữ hồng  nhan người ta  dễ  thuận  miệng  buột  nối  thêm:  bạc  phận!)  nhưng dường  như  hứng  chịu  mọi  khổ  đau  của  đời  người  phụ nữ,  trong  một  xã  hội  mà  nữ  quyền  thiếu  vắng.  Sinh  ra từ  một  mối  quan  hệ  oan  nghiệt,  mẹ  ruột  bỏ  đi  vì  mặc cảm  tội  lỗi  không  dám  nhìn  nhận  con;  người  vợ  chính thức  của  cha  cô,  oái  oăm  lại  chính  là  chị  ruột  của  mẹ cô,  nhìn  cô  như  cái  gai  trong  mắt.  Nhan  rơi  vào  tay một  bà  mẹ  nuôi  quái  ác  biến  đời  cô  thành  địa  ngục. Thế nhưng, bà mẹ nuôi độc địa ấy là người thân duy nhất để cô đi xa nhớ về, vì đời cô còn ai nữa đâu ?

Đôi khi tôi nghĩ, sao nhà văn không viết cái gì vui vui, ngộ ngộ, để mua vui cho độc giả, mà lại dùng ngòi bút của mình phanh phui những cảnh đời quá thực, đưa những cảnh ngộ đau thương ra  làm nhói lòng người đọc, rồi để lại những nỗi buồn, những xót xa và một mối âu lo mơ hồ bần thần thấy mình bất lực chẳng làm được gì? Nhưng văn chương bày tỏ nỗi khổ đau của con người là để dạy cho chúng ta biết yêu thương, là giúp cho tâm hồn bớt trơ lì chai sạn khi gánh một phần nỗi đau của đồng loại vào trong tâm mình. Và như vậy, trước hết nhà văn phải là người có năng lực thấu cảm.

Trong Tôi  phóng  sinh  tôi,  cái  khổ  được  nhìn  từ  một góc  khác:  sự  vô  minh!  Ghen  tuông,  đó  là  tự  chuốc  cái khổ  vào  cho  mình  và  hành  hạ  người  khác…  Người  vợ trong truyện này không phải tự phóng sinh, chị không sổ lồng  bay  xa,  mà  đã  làm  được  một  kỳ  công:  phá  tan  cõi vô  minh  mù  mịt  đang  che  mờ  người  bạn  đời  của  mình, bằng  sức  mạnh  của  chính  tình  yêu  và  lòng  nhẫn nại.

Một  pha  hoàn  toàn  đối  lập  của  cảnh  đời  này,  là  câu chuyện  của  Hồng  Nhan  (trong Những  sinh  linh  vô tội).  Xinh  đẹp  hiền  ngoan  và  cuộc  đời  đầy  đau  khổ, Nhan  bị  chồng  bỏ  đi  với  người  khác.  Cô  không  ghen mà  âm  thầm  chịu  đựng,  trong  cô  chỉ  có  tình  thương yêu  mà  không  có  bản  năng  sở  hữu.  Khổ  đau  thường  có sức  tàn  phá  tâm  hồn  con  người,  nó  có  thể  khiến  người hiền  trở  nên  tàn  ác  do  lòng  thù  hận…  Nhan  không  thế: trong  cô  đã  thấm  nhuần  đức  từ  bi  của  Phật…

Trong  cuộc  vật  lộn  giữa  sống  và  chết,  khi  cái  chết  chỉ còn  trong  gang  tấc  (Ranh  giới),  chính  ý  chí  quyết  sống đã  giữ  con  người  lại  với  cuộc  sống.  Nhưng  để  tranh  đua với  số  phận,  con  người  cần  ngoan  cường  và  bền  bỉ  vượt lên  chính  mình.  Truyện Ngụp  trong  biển  cả cho  thấy một  người  đã  bị  số  phận  đánh  quỵ,  đã  vùng  lên  khỏi tâm  trạng  suy  sụp,  và  trở  lại  đầy  ngoạn  mục,  nhờ  được tiếp  sức  bởi  một  hình  tượng  văn  chương: Ngư  Ông  và Biển  cả của  Hemingway,  lúc  đầu  chỉ  đọc  cho  đỡ  buồn chán  trên  giường  bệnh,  thế  rồi  sức  mạnh  đã  quay  trở lại.  Văn  chương  đã  làm  được  điều  kỳ  diệu  chỉ  bằng  một lời  nhắn  gửi  nhẹ  nhàng:  đừng  bao  giờ  buông  xuôi,  đầu hàng.  Và  nếu  một  người  đang  ngã  lòng,  tình  cờ  đọc được  truyện  này,  biết  đâu…

Có  thể  nói  tác  giả  của  tập  truyện  là  một  ngòi  bút  lạc quan,  nhiều  truyện  đầy  buồn  khổ  rồi  cũng  kết  thúc  có hậu,  chứng  tỏ  tác  giả  có  cái  nhìn  ấm  áp  với  cuộc  đời, luôn  hy  vọng  và  tin  tưởng.  Ngay  cả  truyện  Gió  bàu Xoan,  một  truyện  buồn  nhất,  cũng  có  cái  kết  ấm  lòng.

…  Những  câu  chuyện  tình  yêu  được  kể  với  giọng  văn đằm  thắm,  đậm  đà,  da  diết, Đồi Xích  Thố  vẫn  đứng yên,  Bạch  Hổ  lộng  gió,  Ngôi  nhà nằm  nghiêng ở  bìa  rừng là  những  ưu  tư  về  thân  phận  của  tình yêu.  Tình  yêu  trên  mảnh  đất  này  thường  gặp  nhiều  thử thách,  trắc  trở,  cả  bên  trong  lẫn  bên  ngoài,  nhưng  tình yêu  có  sức  sống  của  nó,  nên  cái  kết  bao  giờ  cũng  đẹp. Có  những  sắc  thái  tình  cảm  mơ  hồ, mong  manh  được thể hiện nhẹ nhàng tinh tế rất dễ thương  (Phiến  lá trong  veo),  những  suy  niệm  tâm  linh  sâu  thắm  và  lắng đọng  (Dưới  bóng  nhân  từ).

Trong Không  ranh  giới,  những  hoài  niệm  ở  tuổi  xế chiều  của  một  con  người  mà  thân  phận  đã  đổi  dời,  đã nếm  trải  quá  nhiều  những  vui  khổ  buồn  đau  của  một thời  tao  loạn,  nhưng  tâm  hồn  vẫn  đủ  bao  dung  để  xóa đi  những  ranh  giới  giả  tạo  giữa  con người:

Nhớ lại, tất cả thời trai trẻ của bạn bè và Tám Sang, cơ thể của bàu có khi cũng vỡ toác tan hoang và loang đầy máu người. Máu đỏ của chiến chinh đã thấm vào đất, vào nước. Và thấm cả vào những chùm hoa đỏ thắm của cây bông gạo đầu bàu đang hắt bóng rừng rực trong đêm thanh.

Truyện  hay  nhất,  mang  đến  cho  ta  nhiều  hào  hứng nhất,  theo  tôi,  là Đời  Cát  Đời  Sen,  như  một  thiên  tùy bút  đẹp,  cái  đẹp  của  quê  hương,  cái  đẹp  của  những  tâm hồn  những  cuộc  đời  dung  dị  và  bền  bỉ sống. Tôi  sẽ đểcho  bạn  đọc  tự khám  phá vậy.

Cả  tập  có  15  truyện,  đề  tài  đa  dạng,  văn  phong  giàu suy  tư  và  cảm  xúc,  với  những  vấn  đề  đặt  ra  đầy  sức nặng  khiến  tôi  có  cảm  giác  nó  dày  dặn  hơn  nhiều.

Không  biết  vì  chuyện  hay  vì  văn,  mà  nhiều  truyện  đọc xong  cứ  muốn  đọc  lại.

Đã  đến  lúc  tôi  không  nên  dài  dòng  nữa  rồi,  không  nên để bạn  đọc  trì  hoãn…

Dịch giả Hiếu Tân

Trích đoạn:

Đời cát, đời sen

Ba  còn  kể: “Ngày  trước,  ông  nội  cũng  đánh  cá trên bàu.  Nghe  nói,  có một  con  cá sấu  cứ thường  nổi  lập lờ trên mặt nước như khúc củi mục. Mấy tay cự phách –  bạn  thanh  niên  của  ông  nội  đã từng  cùng  nhau câu  cá sấu  trên  bàu.  Một  cái  giàn  câu  móc  gần  một trăm  cái  gọi  là săn  kiều  hay  săn  giàn.  Cả trăm  cái móc  đều  to  và sắc  nhọn.  Một  con  chó thui  chín  thơm phưng  phức  được  cột  chặt  vào  giữa  giàn  câu.  Bè gỗ kết  giàn  câu  có con  mồi  được  đẩy  ra  giữa  bàu  nước mênh  mông.  Xung  quanh  mép  bàu  nhà cửa  thưa  thớt lắm,  có nơi  bàu  giáp  với  rừng  thông,  có nơi  giáp  với đồi  cát  trắng  dựng  đứng,  có nơi  giáp  với  những  vạt cỏ lau,  có nơi  lại  giáp  với  man  man  lá sen  xanh  um; sen  hồng,  sen  trắng  lúp  xúp  nụ và hoa,  với  những  củ, rễ  sen  chằng  chịt  cùng  rong  rêu  bên  dưới  mặt  nước… Ban  ngày  mông  quạnh  là cát,  là trời,  là mây,  là nước. Ban  đêm  là những ánh  lửa  ma  trơi  lập  lòe.  Bẫy  giàn câu  gắn  mồi  thơm  hấp  dẫn,  thường  được  nhử  lúc  gần trưa,  dụ cá sấu  lừ đừ nổi  lên  tìm  thức  ăn”.

Ba  nói:  “Con  sấu  hung  dữ của  bàu  Trắng  ngày  đó bị mắc  lừa  con  người,  ăn  phập  vào  đám  lưỡi  câu. Những  tay  cự phách  đã phóng  lao,  giăng  dây  bắt  nósau  một  ngày  quần  nát  cả một  vùng  lau  cỏ,  sen  súng quanh  hồ”.

Cái  đẹp  và cái ác  tồn  tại  bên  nhau.  Nhưng  cái  đẹp  đãgiải  trừ được  tai  họa.  Bóng  cô  gái  giặt áo  ven  bàu  bị cásấu  ăn  thịt  đã được  siêu  thoát,  nên  đêm  đêm  không  còn nghe  tiếng  khóc  tỉ tê,  sầu  thảm  nữa.  Dân  làng  không còn  phải  run  mất  mật  khi  có việc  phải  đi  ngang  bàu  lúc chạng  vạng.  Đó là câu  chuyện  của  ngày  xa  xưa,  không biết  đúng  hay  chỉ là lời  đồn thổi.

Sen  thành  vợ,  thành  mẹ,  rồi  thành  bà.  Vòng  đời  luân chuyển.  Ở  vùng  cát  bỏng  này,  cô  Sen  thiếu  nữ cũng thường  theo  dấu  những  con  dông  vằn  vện  sọc  xám, hồng,  xanh  lam,  đen,  trắng…  chạy  long  nhong  trên  cát, trốn  vào  những  cái  hang  sâu  trên  cát  để bắt  chúng.

Tác giả: Nguyễn Thị Liên Tâm

Bút danh: Ngô Thị Tam Liên, Ngô Thị Bạch Hạc

Ngày sinh: 24.06 tại Phan Thiết.

Tiến sĩ Ngữ văn

Nguyên PHT trường Cao đẳng CĐ Bình Thuận.

UV BCH Hội VHNT Bình Thuận 3 khóa

Hiện là Phó Chủ nhiệm CLB Trí thức tỉnh Bình Thuận

 

Các bạn có thể tham khảo :

  • Ngọn Đèn Không Tắt – Nguyễn Ngọc Tư

  • Hẹn Nhau Phía Sau Tan Vỡ

  • Thế Giới Rộng Lớn Lòng Người Chật Hẹp

Nhà sách Newshop hân hanh mời bạn đọc!

Giấc Mơ Trên Đồi Trinh Nữ
84.150đ
Năm Xuất Bản

2020

Nhà Xuất bản

Văn Hóa – Văn Nghệ

Nhà Xuất bản

Văn Hóa – Văn Nghệ

Kích Thước

13.5 x 20.5 cm

Số Trang

156

[/su_spoiler]

Cập nhật lúc 22:48 - 17/10/2022
Sách cùng chủ đề

Bình luận